1. Thông báo sự thay đổi của VIỆT GUITAR – HỢP ÂM HAY
    XIN CẢM ƠN!
    QT WEBSITE
    VŨ HÀ
    Dismiss Notice

Nhạc trữ tình Ướt Mi (Trịnh Công Sơn)

Ướt Mi (Trịnh Công Sơn)

  1. HoangGuitar2015
    * Ướt Mi (Trịnh Công Sơn) - BOSTON:
    Youtube ->
    Ướt Mi (Trịnh Công Sơn) - BOSTON
    * Với phần dạo nhạc bài Romace - Jeux Iterdits (phần 1) + Intro

    b #

    Ngoài [Em] hiên mưa rơi [Em] rơi
    lòng [C] ai như chơi [C] vơi
    Người [Am] ơi ! Nước [G] mắt hoen mi [Em] rồi
    Đừng [B7] khóc trong đêm [B7] mưa
    đừng [C] than trong câu [Em] ca. [Em]

    Buồn [Em] ơi ! Trong đêm [Em] thâu
    ôm [G] ấp giùm ta [G] nhé
    Người [B7] em thương mưa [B7] Ngâu
    hay [B7] khóc sầu nhân [B7] thế
    Tình [C] ta đêm [B7] về
    có [B7] ấm từng [C] cơn mơ em [Em] chưa ? [Em]

    [G] Mưa [Em] lạnh lùng rơi [C] rớt
    giữa đêm [B7] về nghe não [B7] nề
    [Am] Mưa [G] kéo dài lê [C] thê
    những đêm [B7] khuya lạnh ướt [Em] mi
    [G] Ai [Em] còn nhìn mưa [C] mãi
    rớt bên [B7] song thêm lạnh [B7] lùng ?
    [Am] Ai [B7] còn buồn khi [C] lá rớt
    rơi [B7] trong một cuối [Em] Đông ? [Em]

    Ngoài [Em] hiên mưa rơi [Em] rơi
    buồn [C] dâng lên đôi [C] môi
    Buồn [Am] đau hoen [G] ướt mi ai [Em] rồi
    Buồn [B7] đi trong đêm [B7] khuya
    buồn [C] rơi theo đêm [Em] mưa. [Em]

    Còn [Em] mưa trong đêm [Em] nay
    lòng [Em] em buồn biết [G] mấy
    Trời [B7] sao chưa thôi [B7] mưa ?
    Để [B7] mắt người em [B7] ấy
    Từ [C] đây thôi [B7] mờ
    nước [B7] mắt buồn [C] mi em ngây [Em] thơ. [Em]




    * Thuở còn trọ học ở Sài Gòn, năm đó tôi 17 tuổi (TCS kể) đêm nào tôi cũng lò dò đến phòng trà ca nhạc để nghe Thanh Thúy hát. Dần dần hình bóng Thanh Thúy đã ăn sâu vào trong tôi lúc nào không biết. Nói yêu Thanh Thúy thì cũng chưa hẳn. Vì tôi nhỏ tuổi hơn, lại nhiều mặc cảm nghèo và vô danh. Trong khi đó Thanh Thúy là một ca sĩ đang lên, kẻ đón người đưa tấp nập. Biết vậy, nhưng tôi không thể không đêm nào thiếu hình ảnh và tiếng hát của nàng. Có đêm tôi chỉ đủ tiền để mua một ly nước chanh. Đêm đêm tôi thao thức với những khát khao, mơ ước là phải làm một cái gì đó để tỏ cho Thanh Thúy biết là tôi đang rất ngưỡng mộ nàng. Cái khát vọng đó đã giúp tôi viết nên bản nhạc "Ướt Mi" đầu tiên trong đời.

    Khi hoàn thành, tôi nắn nót chép lại thật kỹ càng và luôn mang theo bên mình chờ có dịp tặng nàng.
    Với sự nhút nhát của tuổi trẻ, tôi không dám đưa tặng ngay mà phải chờ khá lâu mới có cơ hội. Một hôm tôi đánh bạo, tìm một chỗ sát bục sân khấu, dự định khi nàng vừa dứt tiếng hát là tôi sẽ đứng lên đưa luôn. Đã mấy lần định làm vẫn không kịp. Nàng vừa cúi đầu chào khán thính giả là đã có người chực sẵn rước đi ngay.
    Cái đêm định mệnh mà tôi quyết tâm an bài đã thành công. Khi cầm bản nhạc trong tay, nghe mấy lời lí nhí của tôi, nàng chỉ thoáng nhìn tôi một chút rồi quay gót về hậu trường. Đêm đó tôi nôn nao không ngủ được. Trong lòng nổi dậy biết bao là mộng mơ, thắc mắc. Những câu hỏi cứ hiện ra trong đầu, nhưng tôi không dám trả lời dễ dàng cho mình thỏa mãn. Nhưng câu hỏi cứ trở đi, trở lại trong tôi là: "Liệu nàng có để ý gì đến bản nhạc mà tôi đã thao thức bao đêm để làm nên vì nàng không ? Hay nàng chỉ khách sáo cầm hờ rồi vứt bỏ nó ở đâu đó ! Vứt đi !". Tim tôi đau nhói khi nghĩ đến hai chữ ấy.

    Suốt gần một tuần, tôi hồi hộp theo dõi nàng mỗi đêm, đón từng ánh mắt nàng nhìn xuống khán giả thử xem nàng có dừng lại nơi tôi không, để tôi hy vọng. Nhưng không, vẫn như mọi lần. Một cái nhìn chung để gây cảm tình chung. Mãi đến 2 tuần sau, khi tôi sắp tuyệt vọng vì mỏi mòn chờ đợi thì một đêm kia, khi bước lên bục diễn, dàn nhạc dạo khúc mở đầu thì nàng ra dấu cho ban nhạc tạm im tiếng cho nàng nói vài lời:

    - "Thưa quí vị !" Nàng bắt đầu nói và tôi hồi hộp chờ đợi.
    - "Đêm nay Thúy sẽ trình bày một tác phẩm mới của một nhạc sỹ rất lạ, tặng cho Thúy. Đó là nhạc phẩm "Ướt Mi" của tác giả Trịnh Công Sơn. Hy vọng rằng đêm nay sẽ có sự hiện diện của tác giả để Thúy được nói vài lời cám ơn".

    Nói xong, nàng quay sang ban nhạc, đưa bản nhạc của tôi cho họ dạo nhạc bắt đầu. Nàng cất tiếng hát. Tôi run lên trong lòng vì sung sướng và xúc động. Khi dứt tiếng hát, nàng dừng lại khá lâu, có ý chờ người tặng nhạc. Tôi thu hết can đảm, bước tới bục, ngước lên và nói:
    - "Xin cám ơn Thanh Thúy đã hát bài nhạc của tôi".
    Nàng a lên một tiếng ra vẻ bất ngờ rồi nói tiếp:
    - "Thúy rất cám ơn anh đã tặng cho bản nhạc. Thúy muốn nói chuyện riêng với anh được không ?"

    Tôi luống cuống gật đầu. Lúc ấy tôi sung sướng quá, hạnh phúc quá nên không tìm ra được lời nào để đáp lại. Tôi cùng nàng đón Taxi về nhà nàng. Nhà nàng ở sâu trong một ngõ hẽm. Căn nhà khang trang, đầy đủ tiện nghi: tủ lạnh, quạt máy. Mọi vật dụng trong nhà đều sang trọng, đắt tiền. Tối hôm ấy nàng cùng tôi nói đủ thứ chuyện. Tôi không còn nhớ chuyện gì ra chuyện gì. Tôi kể cho nàng nghe hoàn cảnh của tôi từ Huế vào trọ học. Nàng kể cho tôi nghe cuộc đời nàng từ Phan Thiết lớn lên ...

    (Về Một Quãng Đời Trịnh Công Sơn - Nguyễn Thanh Ty).